ly châu trong lòng bàn tay
Nghi thức ngoại giao của người châu Á có một số điểm khác so với người châu Âu như: - Khi tiếp đón khách, người châu Á thường để tay trước ngực và cúi đầu chào khách. Nếu khách càng kính trọng thì được chủ nhà cúi chào càng thấp để thể hiện sự tôn kính. - Họ rất nồng hậu khi tiếp, đón khách: mời, chào, vồn vã, thể hiện sự tôn trọng khách đến nhà.
Cháu phải trình bày với cô như thế để nói một điều: cháu không có không gian riêng tư, và khi cháu có bạn gái (đã hai lần), cháu cảm giác được rằng họ đều rời bỏ cháu khi nghĩ tới chuyện phải về sống chung với nhà chồng trong không gian chật hẹp thế này, hoặc
Ukraine ngay lập tức chỉ trích động thái trên, cho rằng Nga đang tận dụng tâm lý mệt mỏi vì trừng phạt Moscow của phương Tây. Kiev kêu gọi các lệnh trừng phạt Nga cần được siết chặt hơn nữa. Sau nhiều tháng trừng phạt Nga, châu Âu nhận ra không chỉ Moscow bị ảnh
Vay Tiền Online Tima. Người dịch /fb Buổi tối Diệp Ly Châu cũng chưa ăn gì, bên kia Ô Thị cố ý phái Hạnh Nhi tới quan tâm thân thể của nàng. Đã sẩm tối rồi, khí trời lại nóng, nơi ở của Diệp Ly Châu mặc dù là cái viện tốt nhất Diệp phủ, gian phòng râm mát, nhưng trong phòng không dùng băng, nên vẫn có vài phần khô nóng. Hạnh Nhi là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh Ô Thị, nàng ta lớn lên cũng cuốn hút, có một đôi mắt đen láy. Sau khi đi vào, trước tiên Hạnh Nhi vấn an Diệp Ly Châu “Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư, viện của thái thái cách xa chỗ này, hiện tại lại có việc vụn vặt quấn thân, không tiện qua đây, cho nên đã phái nô tỳ tới vấn an người. Người đã mệt mỏi một ngày rồi, thân thể vẫn còn chịu đựng được nữa chứ ạ? Nếu người cảm thấy không khỏe, thì kêu đại phu tới kê ít đơn thuốc cho người.” Diệp Ly Châu mặc cái áo đơn màu đỏ nhạt, mệt mỏi vô lực dựa lên gối mềm, mái tóc đen của nàng là một nắm lớn, tự nhiên tản mát rơi xuống, tóc đen như mực, mang theo ánh sáng rất dịu dàng. Một tầng màn sa lay động theo chiều gió, cách tầng lụa mỏng này, Hạnh Nhi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai vô lực bên trong, nhưng không thấy rõ mặt người. Tâm tư của Diệp Ly Châu còn hoảng hốt, ngủ một giấc tỉnh lại, không sao ăn được thứ gì. Tinh thần của nàng không tốt, biếng nhác khác thường. Tiểu nha đầu tới thăm hỏi, Diệp Ly Châu cũng không để ý nhiều hơn. Trì hoãn một lát, Hạnh Nhi mới nghe được giọng nói lạnh nhạt của Đại tiểu thư “Phiền thái thái phí tâm rồi, nhớ thay ta gửi lời hỏi thăm thái thái. Ngọc Sa, tiễn vị này về đi.” Hạnh Nhi cười nói “Đại tiểu thư, hoặc nhiều hoặc ít cũng để nô tỳ nhìn người một chút. Nô tỳ biết được khí sắc của người có tốt hay không, mới có thể trở về báo cáo kết quả với thái thái. Nếu người đã mệt mỏi cả một ngày, thân thể đặc biệt không khỏe, thái thái nhất định sẽ lo lắng cho người, nàng sẽ lo lắng đến không ăn được cơm đấy.” Bàn tay trắng như ngọc của Diệp Ly Châu đỡ lấy cằm “Kéo mành ra.” Tấm màn sa màu đỏ được rẽ ra, Hạnh Nhi không dám tiến lên, xa xa nhìn thấy người con gái đang nằm nghiêng trên sạp mềm. Diệp Ly Châu có mái tóc đen, da trắng như tuyết, một đôi mắt hoa đào thấm ánh nước nhàn nhạt, tràn lan nghìn loại tình ý, dù cho lạnh nhạt nhìn người ta, cũng cho người ta cảm giác dịu dàng tình tứ. Dù sao cũng là Đại tiểu thư của Diệp gia, dù là lớn lên ở nơi vắng vẻ không thấy người ở, từ nhỏ thiếu sự chăm sóc, cũng tự mang theo khí chất khác biệt. Hạnh Nhi không dám nhìn nhiều hơn, vội hỏi “Khí sắc của tiểu thư khá tốt, thái thái biết được chắc chắn sẽ vui mừng. Mỗi ngày người chớ quên uống thuốc, có gì cần thì cứ nói với thái thái, thái thái đều sẽ giúp ngài. Nô tỳ lui xuống trước.” Chờ người đi rồi, Diệp Ly Châu mới mệt mỏi day day ấn đường. Cũng không cho người ta thanh tịnh chút nào, nàng mới không thích người của thái thái hay vợ bé gì đó tới đây quấy rầy. Ngọc Sa tiễn xong người quay lại, quỳ gối bên cạnh Diệp Ly Châu, cầm cái chùy mỹ nhân nhẹ nhàng đấm chân cho Diệp Ly Châu, Diệp Ly Châu duỗi người một cái, Ngọc Sa nói “Tiểu thư, đông trùng hạ thảo mà hôm qua Hoàng hậu nương nương đưa tới, nô tỳ đã phân phó người ninh cháo với gạo tẻ tốt nhất. Người dù ít dù nhiều cũng ăn hai miếng, ăn xong rồi hãy nghỉ ngơi.” Diệp Ly Châu nhắm mắt lại “Đưa đến chỗ Gia Hữu đi, ta thực sự không có khẩu vị.” Ngọc Sa nói “Công tử đã dùng qua bữa tối rồi. Thân thể người hư nhược, nhiều ít ăn một chút cháo thuốc, ăn gì đó buổi tối mới ngủ ngon.” Vừa nhắc tới chuyện ngủ, Diệp Ly Châu mới nhớ tới những thứ mình đã nhìn thấy tối hôm qua. Như là một giấc mộng, lại như là thật sự nhìn thấy. Diệp Ly Châu nói với Ngọc Sa “Tối nay ngươi vào bên trong ngủ, để người khiêng vào đây một cái giường, buổi tối thuận tiện hầu hạ.” Ngọc Sa thưa “Bây giờ trời nóng, nô tỳ trải cái chăn nằm dưới đất là được, chuyển cái giường nữa vào quá chiếm chỗ.” Chờ đến buổi tối lúc đi ngủ, Diệp Ly Châu nhắm mắt lại. Rất nhanh, nàng chìm vào giấc mộng. Nàng mơ thấy người đàn ông đáng sợ kia. Hắn nắm lấy cằm của nàng, trên người Diệp Ly Châu là một trận tê dại, bất giác mềm đi mấy phần, sáp về phía trước, định dựa lên người hắn. Váy áo của nàng xộc xệch, quần áo rộng rãi lỏng lẻo, đây căn bản không phải quần áo mà bình thường Diệp Ly Châu sẽ mặc. Một tầng sa thật mỏng màu đỏ thắm rất diễm lệ. Màu da của nàng vốn trắng muốt, da thịt tựa tuyết như ẩn như hiện, sa mỏng màu son tôn lên nước da, cả hai tôn nhau lên, rất là rực rỡ. Chỗ cổ áo lỏng lẻo mở ra, bên dưới xương quai xanh mảnh mai là một mảnh da trắng như tuyết, châu tròn ngọc sáng vô cùng đầy đặn, nhẹ nhàng bao phủ trong lớp áo lụa, cùng với vòng eo thon thả của nàng, sống lưng gầy yếu hình thành sự đối lập rõ nét. Sự đối lập càng mãnh liệt, càng lộ ra vẻ xinh đẹp quyến rũ của Diệp Ly Châu. Nhưng đáy mắt nàng vô tội, còn mang theo một chút ánh nước. Đề Kiêu nắm lấy cằm của Diệp Ly Châu, chậm rãi cúi người, hắn quá cao, Diệp Ly Châu thì quá mức yếu đuối. Không biết vì sao. Ở trong mộng, Diệp Ly Châu rất khó khống chế được bản thân, nàng không tự chủ được mà sáp lại gần Đề Kiêu, Đề Kiêu lại cố ý giở trò xấu, tay hắn chỉ nắm lấy cằm của nàng, những chỗ khác đều không chạm vào nàng. Cánh môi Diệp Ly Châu hơi hé mở, thoạt nhìn ngây thơ mà tội nghiệp. Váy áo của nàng lỏng lẻo rời rạc, đã ra chút mồ hôi mỏng, áo lụa phác họa thân hình. Người đàn ông đang mặc áo bào màu mực đen, chất liệu quý giá, không hề có một nếp nhăn. So sánh với Diệp Ly Châu, hắn có một loại cảm giác cấm dục lại lạnh lùng. Diệp Ly Châu đứng cũng đứng không vững, nàng muốn đẩy tay của hắn ra, không muốn hắn nắm lấy cằm mình nữa. Bàn tay nhỏ bé của nàng vừa đặt lên cổ tay của người đàn ông, thân thể lại càng thêm tê dại, cũng không muốn rời đi nữa. Người đàn ông cúi người xuống, ở bên tai nàng nói “Tận lực quyến rũ ta? Hử?” Giọng hắn trầm thấp lạnh lùng, hô hấp nóng hầm hập, khuôn mặt của Diệp Ly Châu trong nháy mắt đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai. Đáy mắt nàng mang theo ánh nước, mờ mịt sương mù, đỏ ửng một mảnh, vô tội lại vô hại. Diệp Ly Châu muốn nói “Không phải”, nhưng nàng căn bản không phát ra được chút xíu âm thanh nào. Ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm, Diệp Ly Châu đọc không hiểu nét mặt của hắn, không biết hắn đã không kềm chế được, nhưng nàng có thể nghe rõ lời nói của hắn. Đôi môi mỏng lạnh như băng của hắn chạm vào dái tai Diệp Ly Châu. Ở bên tai nàng thấp giọng nói “Tiểu yêu nữ.” Vào lúc này Diệp Ly Châu tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, bởi vì vừa tỉnh ngủ, nàng vẫn đắm chìm trong trong giấc mộng. Câu “Tiểu yêu nữ” kia quanh quẩn ở bên tai, Diệp Ly Châu sờ sờ mặt mình, nóng hôi hổi, có chút xấu hổ. Bởi vì thân thể không tốt, nàng thường tỉnh lại vào nửa đêm, lúc này, Diệp Ly Châu chậm rãi ngồi dậy, dựa vào gối đầu. Sắc trời còn chưa sáng, trong phòng vẫn mờ tối như cũ, trong màn càng là dầy đặc nặng nề không thấy sắc trời. Diệp Ly Châu mặc áo ngủ màu tuyết trắng, ôm lấy đầu gối của mình. Tóc dài tản mát rơi xuống, giống hệt như thác nước màu đen. Trong bóng đêm, Diệp Ly Châu chỉ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch. Nàng còn đang không cam lòng về sự việc trong giấc mộng. Diệp Ly Châu biết mình là một người thế nào… Dù sao chăng nữa, nàng cũng tuyệt đối không có khả năng ăn mặc thành như vậy lén lút ở chung với một người đàn ông. Ở trong mộng, người đàn ông đó còn gọi nàng là “Yêu nữ” . Diệp Ly Châu vò vò góc chăn. Nàng là yêu nữ sao? Nàng đâu có giống yêu nữ chứ? Có điều, người đó quá lạnh nhạt, có lẽ thực sự rất ghét con gái có dung mạo như nàng nhỉ. Diệp Ly Châu miên man suy nghĩ, trên người đã ra một thân mồ hôi, trái lại cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Lúc sắp ngủ tiếp, nàng cảm thấy bụng mình hơi nhói đau, nàng cau mày, xảy ra chuyện gì? Phía dưới chảy ra thứ gì đó. Rất kỳ lạ, ướt sũng một mảnh. Lúc này tối om om Diệp Ly Châu cũng nhìn không rõ, nàng gọi một tiếng “Ngọc Sa”, Ngọc Sa tức khắc tỉnh lại, đốt thêm mấy cây nến. Diệp Ly Châu nói “Ta muốn thay một bộ quần áo.” Ngọc Sa rất thông minh, nếu không, cũng không thể từ một nha hoàn nhỏ bé phục vụ bên ngoài trở thành đại nha hoàn bên người tiểu thư. Ở bên ngoài quét sân tiếp khách, thức khuya dậy sớm, mùa hè bị nóng mùa đông bị lạnh, đâu so với được với thân phận nở mày nở mặt ở bên cạnh tiểu thư chứ. Nàng nhanh nhẹn đẩy màn ra, đỡ Diệp Ly Châu xuống giường “Tiểu thư là gặp ác mộng bị bóng đè sao? Trên trán đều là mồ hôi này.” Chóp mũi Diệp Ly Châu có một giọt mồ hôi trong suốt, nàng nâng tay lau đi “Không ngại. Lấy thêm một bộ áo ngủ tới đây đi.” Ngọc Sa cầm một bộ quần áo đi tới, Diệp Ly Châu quay lưng lại để Ngọc Sa thay quần áo cho nàng. Ngọc Sa thoáng nhìn Diệp Ly Châu một phen từ trên xuống dưới, sắc mặt lập tức thay đổi “Tiểu thư, kinh nguyệt của người tới rồi ạ?” Trên áo ngủ của Diệp Ly Châu đã nhuộm một mảng đỏ chót. Diệp Ly Châu không hiểu ý Ngọc Sa “Kinh nguyệt là cái gì?” Ngọc Sa sai tiểu nha hoàn ở bên ngoài đi nấu nước đem vào, nàng nhìn lên giường, quả nhiên, trên giường cũng nhuộm một chút vết máu. Ngọc Sa nhanh chóng thay đổi đồ trên giường. Nàng đoán trước đây Diệp Ly Châu chưa từng có kinh nghiệm, liền giải thích một phen. Thân thể Diệp Ly Châu yếu hơn người bình thường rất nhiều, vốn dĩ kinh nguyệt sẽ không tới, không thể sinh đẻ, bởi vậy, lúc trước Ngộ Tâm sư thái cũng chưa từng nói với Diệp Ly Châu chuyện này, nhưng chẳng biết tại sao, sau khi trở về kinh thành, gặp được Đề Kiêu, không hiểu ra sao kinh nguyệt lại tới rồi. Tiểu nha hoàn đưa nước nóng tới, Ngọc Sa vắt cái khăn sạch sẽ lau người cho Diệp Ly Châu, rồi thay quần sáo cho nàng. Sắc trời vẫn chưa sáng, Diệp Ly Châu lại nằm lên giường. Nàng sờ sờ chỗ bụng dưới, có một chút đau đớn âm ỷ, nhưng không rõ ràng. Diệp Ly Châu nhắm mắt lại lần nữa ngủ thiếp đi. Bên này, Diệp Ly Châu vừa ngủ, Đề Kiêu ở Tần Vương phủ đầu đầy mồ hôi tỉnh lại. Trời tháng năm vốn đã khô nóng, Đề Kiêu ra một thân mồ hôi, sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ. Hắn lại một lần nữa mơ thấy Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu tiến vào trong giấc mộng của hắn, trước giờ đều chưa từng an phận, người con gái này như là hồ ly tinh đầu thai vậy, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ. Đề Kiêu đã chuẩn bị xong chuyện trở về Hàm Châu, không đợi lâu ở kinh thành nữa, lần sau tới, chính là dự định kết thông gia với Diệp gia. Nhớ ở trong mộng, không bằng mang về nhà. Lần này đi xa xôi ngàn dặm, trước khi rời đi, Đề Kiêu nghĩ mình nhất định phải gặp lại Diệp Ly Châu một lần nữa. Hắn đi tắm nước lạnh một cái, ngâm người trong nước lạnh như băng, Đề Kiêu từ từ bình tĩnh lại. Diệp Phụ An cũng không phải người hiền lành. Người như Diệp Phụ An có ham muốn khống chế cực mạnh, nhất định là muốn giao Diệp Ly Châu cho người mà ông ta hiểu tận gốc rễ, tốt nhất là môn sinh của ông ta. Đề Kiêu muốn đưa Diệp Ly Châu tới Hàm Châu, bên phía Diệp Phụ An khẳng định không đồng ý. Hơn nữa Diệp Phụ An luôn là trung lập, đem Diệp Ly Châu đính hôn cho hắn, thì chẳng khác nào Diệp Phụ An nhảy vào phe của Thái Tử. Đường nét ngũ quan của Đề Kiêu rõ ràng, giọt nước theo khuôn mặt khôi ngô của hắn chảy xuống, rơi thẳng xuống ranh giới rõ ràng trên ngực hắn. Đề Kiêu chưa bao giờ thích dùng phương pháp nhẹ nhàng, chẳng qua lần này không giống trước kia, nếu hắn mạnh mẽ bức bách Diệp Phụ An gả con gái cho hắn, nhất định sẽ tổn thương tình cảm mà Diệp Ly Châu dành cho hắn. Lại xử lý quan hệ với Diệp Phụ An nữa? Con ngươi hẹp dài tĩnh mịch của Đề Kiêu lóe lên một cái, Diệp Phụ An và hắn ở chung, đều là xem hắn như ngang vai ngang vế, nếu biết Đề Kiêu đang nhòm ngó con gái mình… Chậc, e rằng sau này ngay cả cửa của Diệp gia hắn cũng không vào được.
Bạn đang đọc truyện Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay của tác giả Phân Phân Hòa Quang. Thừa tướng lại là người yêu thương con gái như mạng. Cưới một mỹ nhân bệnh tật như vậy về nhà, hầu hạ hơi không tốt một chút, nhất định sẽ bị Diệp thừa tướng lòng dạ ác độc, thủ đoạn đen tối cho người giết chết. Diệp Ly Châu cũng rất phiền muộn, thân thể nàng mỗi ngày một kém đi. Lúc đang an tâm chờ chết, thì có một người đàn ông lạnh lùng thường thường tới phủ Thừa tướng dạo đó thân cao dáng ngọc, dung mạo như người trời, chẳng qua là quá mức băng lãnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly Châu cũng đáng sợ vô cùng. Thế nhưng, hễ Diệp Ly Châu tới gần người này, thì thân thể ốm yếu của nàng lại khôi phục lại mấy phần, một khi người ấy rời xa, nàng lại thở chẳng ra cùng có một ngày, Diệp Ly Châu có phần tâm cơ làm bộ sảy chân ngã sấp xuống, dự định tới gần người đàn ông đó hòng kéo dài sinh yêu thích thể loại cổ đại, bạn có thể đọc thêm Hạ Khiết Dương Hậu hay Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Người dịch /fb Khương Nhiễm Y nghe Diệp Ly Châu nói, thì tin là thật “Đúng rồi, thành thân không phải là chuyện gì nhỏ nhặt, nhất định quan hệ hai nhà phải không tệ mới được.” Nói mãi nói mãi, Diệp Ly Châu cũng buồn ngủ, nàng ngáp khẽ một cái rồi nhắm mắt lại. Khương Nhiễm Y thấy hai cánh tay trắng như tuyết của Diệp Ly Châu đều lộ ra bên ngoài, nàng sờ sờ cánh tay thanh khiết không nhàn hạ của cô em họ, rồi kéo cái chăn mỏng lên. Tuy là tháng năm, nhưng người em họ yếu, bên ngoài có đặt khối băng giảm nóng, nhất định phải đắp cho em ấy thứ gì đó. Trước khi tới đây Khương Nhiễm Y đã nghe bà nội nói về cô em họ chưa từng gặp mặt này. Khương gia là thế gia giàu có, Khương Nhiễm Y lại là con gái duy nhất của Quân thị, bên trên có anh trai ruột cũng có anh họ chị họ, từ nhỏ đã được Quân thị và bà nội cưng chiều mà lớn lên, mấy bà vợ lẽ trong nhà gặp nàng đều phải cung kính gọi một tiếng “Tiểu thư”, bà cụ Khương gia có lòng dạ thiện lương, Khương Nhiễm Y được bà dạy dỗ, tự nhiên là tiểu thư khuê các chuẩn mực. Trước khi tới, nàng nghe nói em họ lẻ loi một mình lớn lên ở trong chùa, nghĩ rằng thân thể em họ không tốt, nàng cố ý chữa hai bộ trang sức vàng chế tạo thành khóa trường mệnh đặt ở trong đồ cưới mà bà nội cho em họ. Bây giờ lại thấy trong phủ cơ thiếp đông đảo, Ô thị nắm quyền, lại không biết Ô thị là người thế nào, trong lòng nàng càng yêu thương em ấy hơn. Suy nghĩ mãi, Khương Nhiễm Y cũng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, Diệp Ly Châu tỉnh lại từ sớm, nàng thấy Khương Nhiễm Y vẫn đang ngủ, đột nhiên liền nổi lên ý xấu, nắm lấy mũi của Khương Nhiễm Y. Khương Nhiễm Y đang ngủ say, mũi bị nắm lấy, nên hé môi ra hít thở, Diệp Ly Châu cười ha ha, Khương Nhiễm Y cũng mở mắt ra. Nàng túm lấy tay của Diệp Ly Châu “Em họ, đừng nghịch!” Tay của Diệp Ly Châu thế mà lạnh lẽo vô cùng, đôi tay ngọc ngà của Khương Nhiễm Y phủ lên bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Ly Châu, sưởi ấm cho nàng “Nghịch như vậy, rồi xem phu quân tương lai của em không giáo huấn em.” Hai chị em cố ý thay bộ váy áo giống nhau đi ra ăn cơm. Dù sao viện trống không cũng là để trống, Diệp gia nhà to nghiệp lớn, sao có thể không chứa nổi hai người thân thích chứ. Tuy rằng Khương gia có nhà ở, có sản nghiệp trong kinh thành, Diệp Ly Châu vẫn giữ Khương Nhiễm Y và Quân thị ở lại Diệp phủ. Quân thị có thể gả vào Khương gia làm vợ cả, xuất thân cũng không tầm thường. Cha của Quân thị là một đại nho đã mất, học trò trải khắp thiên hạ, trong kinh thành có không ít môn sinh. Vì vậy, mấy ngày nay thường thường sẽ có vợ của những môn sinh này tới cửa Diệp gia, xách theo quà biếu đến thăm Quân thị. Kể từ đó, Ô thị càng khó chịu hơn. Vợ của mấy Công gia, Hầu gia đó ngoài mặt thì không nói, sau lưng cũng đều không hề coi trọng bà ta, vợ của một vài quan viên nhỏ xem trọng bà ta cũng là bởi vì bà ta là vợ của Diệp Phụ An. Một Quân thị từ nơi khác tới, vào kinh mới có mấy ngày, thế mà có nhiều người như vậy nghe tiếng mà đến. Nghe nói có một vị phu nhân của Khương gia ở Vạn Châu vào kinh, Trần Vương phi, người luôn luôn không thích đến Diệp gia cũng tới nhìn một cái. Hơn nữa, Quân thị đã sống lâu như vậy, không giống con nhóc ngờ nghệch dễ lừa gạt Diệp Ly Châu, trong khoảng thời gian này, Ô thị cũng không dám mời thầy mo vào trong phủ, chỉ sợ Quân thị phát hiện ra sẽ vạch trần mình. Hạnh Nhi nghĩ ra cho Ô thị một chiêu. Ngày kế, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y vùi mình trong phòng chơi cờ, Quân thị ở một bên xem, thỉnh thoảng, Quân thị vẫn sẽ chỉ điểm một chút. Ngọc Sa đột nhiên đi vào “Tiểu thư, không hay rồi, Hạnh Nhi bên cạnh thái thái đang dẫn người sắp đến Tĩnh Thủy Hiên lục soát phòng của đầy tớ.” Diệp Ly Châu ngước mắt, quân cờ trên tay cũng không hạ xuống “Đây là vì sao?” Ngọc Sa nói “Thái thái đánh mất một cái vòng tay ngọc bích, nghe đâu vòng tay rất quý giá, bà ấy nghi ngờ là người làm trong phủ lấy trộm, chỗ Chu di nương và Lương di nương, còn có nơi ở của những người khác đều đã lục soát qua rồi, phòng của hai di nương đều đã lục soát một lượt, có điều thái thái nói, tuyệt đối không đụng vào phòng của tiểu thư, chỉ lục soát người làm trong phủ.” “Không đụng vào phòng của tiểu thư, chỉ lục soát người làm trong phủ, giọng điệu này trái lại có chút uất ức…” Diệp Ly Châu ném quân cờ lại, “Nghe ý tứ đó của bà ta, lẽ nào ta còn ham một cái vòng tay của bà ta hay sao?” Quân thị đã đoán ra ý đồ của Ô thị. Quân thị nói “Diệp phu nhân là không muốn để mợ tiếp tục ở đây nữa.” Nếu là gia đình bình thường, có thân thích tới chơi, sợ thân thích ăn uống lãng phí tiền của, cái này cũng có thể hiểu được. Nhưng đây là phủ Thừa tướng. Môn khách mà Diệp Phụ An nuôi cũng hơn trăm người, sao có thể không chứa nổi hai người họ hàng chứ? Huống hồ, ăn mặc chi tiêu của Quân thị và Khương Nhiễm Y hoàn toàn là tự mang theo, tuy rằng địa vị của Khương gia trong triều đình không sánh được với Diệp phủ, nhưng Khương gia cực giàu có, không cần Diệp phủ cứu tế. Diệp phủ lớn như vậy, Quân thị và Khương Nhiễm Y chỉ ở một chỗ, Ô thị trông mong, muốn đuổi họ đi, khẳng định cảm thấy họ cản trở cái gì đó của Ô thị. Từ một chuyện nhỏ này, Quân thị cũng có thể nhìn ra, Ô thị không tốt. Thân thích của Diệp Ly Châu cũng không dung được, làm sao bao dung Diệp Ly Châu chứ? Diệp Ly Châu nghe xong Quân thị nói, thì ngẩn người. Nàng không hi vọng Quân thị và Khương Nhiễm Y rời đi. Quân thị đối xử với với nàng vô cùng tốt, giống như là với con gái của bà vậy, cầm kỳ thư họa của Diệp Ly Châu cũng đều được Quân thị chỉ bảo. Không tới nửa năm thì Quân thị sẽ quay về Vạn Châu, bà đi rồi, nói không chừng đời này cũng không gặp được mấy lần nữa. Một mình Diệp Ly Châu ở trong phủ cảm thấy rất buồn chán, có Quân thị và Khương Nhiễm Y, nàng cảm thấy rất náo nhiệt, không muốn để hai người họ bị Ô thị ngầm mưu tính đuổi đi. Quân thị nhìn ra suy nghĩ của Diệp Ly Châu, bà xoa xoa đầu nàng “Đứa bé ngốc, mợ không đi đâu hết. Mợ nghe lời bà ngoại cháu, ngàn dặm xa xôi tới đây, không chỉ là vì chuyện cưới xin của Nhiễm Thư Nhi, còn là tới làm chỗ dựa cho cháu, để tránh việc cháu bị người ta hãm hại.” Dứt lời, Quân thị nói với Ngọc Sa “Ngăn người ở bên ngoài, cứ nói tiểu thư đã ra lệnh, không có sự cho phép của nàng, ai dám bước vào Tĩnh Thủy Hiên nửa bước, thì chặt chân kẻ đó cho chó ăn.” Ngọc Sa nhận được phân phó, Hải Đàn sợ Ngọc Sa xử lý chuyện này không khéo, cũng đi theo. Bên ngoài Tĩnh Thủy Hiên, Hạnh Nhi mặc một bộ áo sam màu quả hạnh, đang cầm một cái quạt quạt gió, sau lưng nàng ta đi theo mấy bà vú cao to, mỗi một người, thoạt nhìn đều vô cùng hung hãn. Ngọc Sa nói “Tiểu thư đang chơi cờ với Khương tiểu thư, không rảnh đi ra. Tiểu thư nói, không có sự cho phép của nàng, ai dám bước vào Tĩnh Thủy Hiên nửa bước, thì chặt chân của kẻ đó cho chó ăn.” Hạnh Nhi bị tức đến mức sắc mặt tái xanh “Ngọc Sa, ngươi thật to gan! Bọn ta là theo lời thái thái tới đây! Chẳng lẽ, ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của thái thái?” Hạnh Nhi xây dựng thế lực ở trong phủ đã lâu, Ngọc Sa bị Hạnh Nhi trừng một cái, trong lòng cũng có chút rụt rè. Hải Đàn nói “Nơi này là Tĩnh Thủy Hiên, chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của tiểu thư. Các ngươi có bản lĩnh thì cứ bước vào viện, lát nữa để tiểu thư xem xem, rốt cuộc là đứa tiện nhân nào không cần chân nữa, muốn cắt bỏ cho chó ăn.” Người của Diệp Ly Châu cương quyết, Hạnh Nhi cũng không dám xông vào thật. Ở Diệp phủ, thân phận của Diệp Ly Châu tuyệt đối không kém Ô Thị. Hải Đàn không nhát gan như Ngọc Sa, đối mặt với nhóm người Hạnh Nhi, vẻ mặt Hải Đàn bình tĩnh, trên mặt còn có mấy phần châm biếm, Hạnh Nhi tức đến giọng nói cũng run run “Chúng tôi cũng không phải không tôn trọng ý của tiểu thư, cũng không định lục soát phòng tiểu thư, các ngươi ở trong viện hùng hổ dọa người, không sợ thái thái tức giận sao?” “Nha hoàn của Tĩnh Thủy Hiên chính là đại diện cho tiểu thư, các ngươi lục soát phòng nha hoàn, thì tương đương với đánh vào mặt tiểu thư rồi.” Hải Đàn nói, “Có gì không phục, thì cứ nói với Lão gia, để xem Lão gia có cho phép thái thái vả mặt tiểu thư không.” Hạnh Nhi nói không lại người nhanh mồm nhanh miệng như Hải Đàn, chỉ có thể đen mặt rời đi. Đợi lúc về đến chỗ Ô thị, Hạnh Nhi khóc lóc kể lể những lời Hải Đàn nói, hôm nay Hải Đàn khiến Hạnh Nhi khó xử, sau này Hạnh Nhi cũng sẽ cảm thấy mất mặt. Ô thị uống một ngụm trà, sắc mặt cũng không dễ nhìn “Lời nói này, không phải là con nha hoàn chết tiệt này giả truyền, chính là tiện nhân Quân thị kia đã dạy Diệp Ly Châu.” Hạnh Nhi và Ô thị tưởng tượng rất hay, lục soát trong nhà một lượt, chỉ không lục soát chỗ Quân thị, đến lúc đó, vòng tay vẫn không tìm được, người khác chắc chắn cảm thấy là đầy tớ của Quân thị tay chân không sạch sẽ. Quân thị cũng không còn mặt mũi nào ở lại Diệp phủ nữa. Hai nữa, cứng rắn lục soát bên chỗ Diệp Ly Châu, cũng có thể cho Diệp Ly Châu một đòn cảnh cáo, để Diệp Ly Châu biết ai mới là nữ chủ nhân của Diệp phủ. Lúc này, nha hoàn ở bên ngoài đi vào thông báo, nói là Tiểu thư tới rồi. Ô thị vội vàng đứng lên, chỉnh sửa lại tóc mai và quần áo một chút. Diệp Ly Châu chỉ dẫn theo Hải Đàn, sau khi đi vào, nàng khẽ cười nói “Thỉnh an Thái thái.” Ô thị nói “Trời nắng nóng, sao tiểu thư lại tới đây, Hạnh Nhi, mau đi rót cho tiểu thư một ly trà giải nhiệt.” Diệp Ly Châu nói “Ta nghe nói thái thái đánh mất một vòng tay, ầm ĩ đến xáo trộn cả phủ, người người đều cảm thấy bất an, còn muốn cho người đi lục soát chỗ ở của ta nữa.” Ô thị vừa nghe mấy câu “Xáo trộn cả phủ” “Người người cảm thấy bất an” trong lời Diệp Ly Châu, thì sắc mặt liền thay đổi, sợ Diệp Ly Châu thêm mắm thêm muối nói với Diệp Phụ An, bà ta giơ tay cho Hạnh Nhi một cái tát, nói “Khuê phòng của tiểu thư sao có thể lục soát hả? Ai cho ngươi tới chỗ tiểu thư?” Diệp Ly Châu lắc đầu, nói “Thái thái đừng đánh nữa, nếu là nha hoàn này hiểu nhầm, thì thưởng hai lượng bạc rồi đuổi ra ngoài đi.” Hạnh Nhi vừa nghe nói Diệp Ly Châu muốn đuổi mình đi, thì tức khắc nóng nảy, nàng ta ôm chân Ô thị, nước mắt chảy ròng ròng “Thái thái, thái thái! Tôi không muốn ra khỏi phủ!” Ô thị cũng không muốn để một đứa nha hoàn đắc lực như thế rời đi, bà ta nói “Nha hoàn này đã theo ta rất lâu rồi, tiểu thư…” Diệp Ly Châu cắt ngang lời Ô thị “Thái thái không nể mặt ta, ta chỉ đành phải đi quấy rầy cha ta một chút vậy, phải nói chuyện này cho cha ta biết.” Ô thị lại vội vàng cho Hạnh Nhi một cái tát “Còn không mau đi xin tiểu thư tha thứ!” Hạnh Nhi hấp tấp vừa quỳ vừa bò đến trước mặt Diệp Ly Châu, nàng ta sắp ôm lấy chân của Diệp Ly Châu, Hải Đàn một cước dẫm lên tay của Hạnh Nhi “Bẩn thỉu, đừng chạm vào Tiểu thư của chúng ta.” Hạnh Nhi đành phải là quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu đến mức đầu đầy máu “Tiểu thư đừng đuổi tôi đi… Lần này là tôi sai rồi, nghe nhầm lời thái thái nói, để tiểu thư chịu oan ức…” Diệp Ly Châu nhận lấy trà giải nhiệt mà nha hoàn đưa tới, nghiêng tay một cái, cả chén trà lạnh đều trút xuống người Hạnh Nhi, khiến Hạnh Nhi run cầm cập. Hạnh Nhi biết không ít bí mật của Ô thị, Ô thị cũng không thể để Diệp Ly Châu tùy tiện chà đạp người như vậy, bà ta cho nha hoàn dâng trà một cái tát “Chân tay vụng về, còn không cút ra ngoài?” Ô thị tự tay rót một chén trà, giống như năm đó dâng trà cho Khương thị, đem trà đặt vào trong tay của Diệp Ly Châu “Tiểu thư, người nể mặt ta đi, nha hoàn này theo ta nhiều năm như vậy, nếu đuổi ra ngoài, mặt ta cũng khó coi.” Bởi vì đây là một chút chuyện nhỏ, Diệp Ly Châu không thể làm ầm ĩ quá mức, chèn ép khí thế của Ô thị một chút, cho nha hoàn bên người Ô thị một bài học, để bọn họ biết người của Tĩnh Thủy Hiên không phải có thể tùy ý ức hiếp, bây nhiêu cũng đủ rồi. Diệp Ly Châu nhấp một ngụm trà, lông mi dài như lông vũ, chiếu xuống bóng mờ ở trên mặt. Mỗi một cử động của nàng đều là đoan trang tao nhã, cao quý lộ ra từ trong xương, để người ta không bới móc ra được nửa điểm sai lầm. Diệp Ly Châu không muốn nói chuyện, Hải Đàn ở một bên nói thay nàng “Thưa Thái thái, Tiểu thư của chúng tôi là người lương thiện, đổi thành người khác, chuyện này chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy. Nếu có lần sau, thì chị Hạnh Nhi không phải là lĩnh phần thưởng rồi đi, mà là được bọc vải quẳng ra ngoài đấy.” Chờ Diệp Ly Châu đi rồi, lúc này Ô thị mới ngồi xuống ghế, bà ta hất đổ nước trà mà Diệp Ly Châu đã uống, sắc mặt tái xanh. Hôm nay Diệp Ly Châu bị tức giận, hơn nữa còn đi một lần này, khí nóng tích tụ trong lòng, sau khi trở về liền gục xuống. Quân thị biết thân thể Diệp Ly Châu không tốt, nhưng hai ngày này bà thấy sắc mặt Diệp Ly Châu như thường, cũng thật không ngờ, nàng lại có thể suy yếu thành như vậy. Lúc Quân thị tới đây, hiển nhiên có mang theo không ít dược liệu quý báu, bà để đại phu mang từ phương nam tới bắt mạch cho Diệp Ly Châu, rồi nấu canh tẩm bổ đút cho nàng, mới thấy nàng đỡ hơn nhiều. Khương Nhiễm Y có chút đau lòng trông chừng Diệp Ly Châu. . . . Lúc Đề Kiêu ra roi thúc ngựa trở lại Hàm Châu, đã có một đống công việc chờ hắn xử lý. Trong trăm việc bộn bề, Đề Kiêu rút ra chút thời gian tự mình vẽ bản đồ, hắn muốn người xây một khu vườn, chờ Diệp Ly Châu tới Hàm Châu, sẽ để nàng ở đó. Mấy ngày vừa qua, Đề Kiêu rất lạ không mơ thấy Diệp Ly Châu. Nhưng tối hôm đó, hắn vừa ngủ, thì có một giấc mộng. Trong mộng sắc mặt Diệp Ly Châu tái nhợt đang dựa vào một thân cây, thấy Đề Kiêu đi tới, nàng khẽ ho khan hai tiếng, dùng khăn che kín miệng. Đề Kiêu đón lấy cái khăn của Diệp Ly Châu, hắn thấy được trên khăn có dính vết máu. Rất nhiều chấm nhỏ, như mai đỏ vừa mới nở. Diệp Ly Châu ngước mắt nhìn Đề Kiêu “Điện hạ, ta không đợi được ngài quay lại nữa rồi.”
ly châu trong lòng bàn tay