đội trưởng cùng nhau nói chuyện yêu đương đi
Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi - Chương 13: Anh Đang Giục Cô Mặc Áo Của Anh Vào Muốn liên lạc với mọi người, hơn nữa khoảng cách cũng không xa lắm, đương nhiên phải mở bộ đàm. Ánh mắt Dương Cảnh Thừa vẫn đang lưu ý xung quanh, không có trả lời.
- Review Truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi Đăng bởi: anhnguyenflypro , 20/5/2021 , in forum: Thư giãn, giải trí - Review Truyện Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Hai người vừa đi vừa nói. Cô nói đến chuyện này, Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nhịn được cười, "Hồ ly tinh là lời khen sao?" "Thông minh, xinh đẹp là khen. Đối với những người quyến rũ…" Cô nhìn anh cười híp mắt, "Tôi sẽ không quyến rũ người khác, chỉ quyến rũ mỗi anh thôi." Nói xong, cô nghiêng người, hai tay ôm lấy cổ anh.
Vay Tiền Online Tima. Dương Cảnh Thừa nắm chặt tay của Lộ Diêu Diêu. Anh vừa đi, cả người cô lập tức bị anh lôi theo khiến bước chân cô lảo đảo.“Tách ra tìm đi anh!” Cô lại phản đối một cách lần Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn cô “Lúc này em đừng nói lời vô nghĩa nữa!”Gió gào thét, cát bay đầy trời, bấy giờ bầu trời đã hoàn toàn tối sầm đi. Trong bão cát như thế này rất khó để mở mắt, vì thế Lộ Diêu Diêu nheo mắt nhìn anh “Không phải là em đang tranh cãi với anh! Trương Tục đã vào sa mạc mấy ngày nay rồi, nhất định phải sớm tìm được anh ấy! Tách ra tìm là biện pháp tốt nhất! Cũng đâu phải em chưa từng trải qua thời tiết như thế này, em sẽ không gây ảnh hưởng đến các anh đâu! Cũng không phải em chưa từng một mình tìm người trong đêm tối!”Dương Thừa Cảnh làm như không nghe thấy lời cô nói, anh không nhìn cô nữa, một tay khác lấy đèn pin ra từ trong túi rồi bật lên, sau đó chiếu đèn về phía trước, ánh sáng đèn chỉ có thể chiếu sáng hơn khoảng nửa mét. Lộ Diêu Diêu vội vã tìm Trương Tục nên cũng quên đem theo đèn pin. Cô hơi bực mình. Dương Cảnh Thừa nhìn phía trước, chậm rãi nói một câu “Nếu em không đi thì anh có thể cõng em đi.”“Vậy thì em đi với anh, buông tay em ra.” Cô đưa ra quyết Cảnh Thừa nhìn cô một cái, buông tay ra, dặn dò “Nhớ đi theo sát anh.”Anh đi về phía trước, còn cô đuổi theo. Cả hai tìm người trong phạm vi ánh sáng nhỏ hẹp. Nhóm của Triệu Tín ở phía sau Dương Cảnh Thừa, nhưng khi nãy anh đã ra lệnh cho bọn họ tách ra tìm người. Lúc này, các đội viên đang chia nhau ra tìm.*Hai tiếng sau, bão càng ngày càng lớn, Lộ Diêu Diêu phải cố gắng mở mắt, bước chân cũng chậm dần, cách xa anh tận mấy Cảnh Thừa dừng lại, xoay người chờ cô theo kịp. Cô giẫm một chân lên mép cồn cát, vô tình khiến cát rơi xuống, khiến cô “A” lên một tiếng rồi lập tức té ngã xuống cồn cát. Dương Cảnh Thừa lập tức chạy xuống dưới cồn cát, nhưng tốc độ lăn của cô cực nhanh, đến cuối cùng Dương Thừa Cảnh nằm xuống, lao đến cố gắng nắm lấy cánh tay của cô.“Em không sao chứ?” Anh ngẩng đầu, chiếu đèn pin vào người che đầu Lộ Diêu Diêu bị bung ra, lộ nửa mặt. Trên mặt vốn trắng nõn quyến rũ bây giờ dính đầy cát. Cô lắc đầu, “Em không sao.”Phần dưới cơ thể Dương Cảnh Thừa dịch về phía cô, nằm song song với cô trên cát.“Em quay mặt qua đây.” Anh Diêu Diêu khó hiểu xoay qua chỗ anh. Anh giơ tay lên, phủi cát trên mặt cô xuống.“Cảm ơn anh.” Lộ Diêu Diêu từ trong cát bò dậy, giơ tay chỉnh lại khăn che đầu bị bung Cảnh Thừa liếc nhìn cô một cái, cũng bò dậy từ trong cát, đứng nhìn cô chỉnh khăn che đầu. Chờ cô cột chắc, anh bèn kéo tay cô, rọi đèn pin dọc theo cồn cát bên dưới. Cô muốn hất tay anh ra nhưng lại bị anh nhìn cảnh cáo “Còn muốn bị té sao?”“Té trong sa mạc là chuyện bình thường mà.” Cô nói một Cảnh Thừa không nghe theo cô, không đợi cô trình bày thì đã kéo cô hơn hai giờ trôi qua, vẫn không phát hiện Trương Tục. Dương Cảnh Thừa dùng bộ đàm hỏi những người khác trong đội cứu viện nhưng cũng không có phát hiện gì.“Mấy hôm nay thời tiết xấu, buổi tối gió cát lớn, mong Trương Tục trăm ngàn lần đừng có chuyện gì.” Trong mắt Lộ Diêu Diêu tràn đầy lo lắng, ánh mắt vẫn theo ánh sáng đèn pin tìm kiếm. Nhưng thời tiết như vậy, phạm vi đèn pin cầm tay chiếu sáng là quá càng khuya, gió cát càng lớn, bọn họ bước trong sa mạc ngày càng khó Cảnh Thừa cũng té ngã một lần, kéo theo Lộ Diêu Diêu lăn xuống sườn cát. Chờ dừng lại thì hai người cũng đúng lúc nằm ngửa, Lộ Diêu Diêu thật sự không còn sức để đi. Cô quen thuộc sa mạc nên thực tế cô rất ít khi vào sa mạc vào đêm mùa đông, bởi vì quá lạnh, gió cát quá lớn, lại cực kỳ không an toàn.“Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.” Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn Lộ Diêu Diêu Diêu vẫn còn thở hổn hển. Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Không thể nghỉ được.” Cô vừa nói xong, lập tức trở mình muốn bò dậy, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào lại ngã vào trong cát. Qua một lúc lâu, cô lại bò dậy, đứng trước mặt Dương Cảnh Thừa, nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc nói, “Đi thôi.”Dương Cảnh Thừa giữ chặt tay cô rồi kéo cô xuống. Cơ thể cô ngã nhào bên cạnh anh. Cô lại cũng không có sức bò dậy. Cô quay đầu, giận dữ lườm anh “Anh làm gì vậy?”Anh cầm đèn pin trong tay còn lại, đặt ở trên cát, ánh sáng mịt mờ nên anh chỉ lờ mờ nhìn thấy ánh mắt của cô, nói “Nghỉ ngơi một chút.”“Trương Tục bặt vô âm tín, còn có thể đang trong tình trạng nguy hiểm, em làm sao có thời gian để nghỉ ngơi?”“Vậy em có thể đi không? Hay là anh phải cõng em đi tìm người?”Lộ Diêu Diêu thở phì phò, “Nếu không phải anh kéo em thì em bây giờ em đã có sức rồi!”Anh kéo cô một cái, để cô nằm trên ngực anh. Cô đấm lên ngực anh một cái. Anh tắt đèn pin, ánh sáng duy nhất đã mất, chỉ còn lại bóng tối. Tay anh đè đầu cô, để mặt cô tựa lên tim anh.“Em giữ sức đi.” Anh buông lỏng nắm đấm, nằm trên người anh không nhúc nhích. Cô thật sự không còn sức.“Biết sớm thì em đã dắt A Tục theo, có lẽ nó có thể giúp được.” Cô nhỏ giọng Cảnh Thừa nói, “Gió cát lớn như vậy, rất khó để nó tìm được.”Cô im lặng không lên Cảnh Thừa nói tiếp “Yên tâm, anh chắc chắn giúp em tìm được người.”Đêm tối mịt mù chỉ có âm thanh gió cát. Lộ Diêu Diêu cảm giác được cát rơi trên người cô, càng lúc càng nhiều, dường như cô và anh sẽ nhanh chóng bị chôn vùi trong cát. Cô biết thời tiết lúc này rất xấu, nhưng cô không thể bò dậy nổi.“Cảnh Thừa.” Tạm thời không đi được, cô chỉ đành như vậy, nhưng giọng nói của cô thì thào vừa bất lực lại vừa lo Cảnh Thừa thở dài, buông đen pin đã tắt, cầm tay cô rồi đưa lên môi anh, khẽ hôn một cái lên mu bàn tay, “Làm sao để có thể trở về như lúc trước? Diêu Diêu, bà chủ Lộ dũng cảm dám làm, mặt luôn tươi cười có thể trở lại được không?”Hai người chưa chia tay, nhưng khoảng thời gian này lạnh nhạt như vậy. Tim Lộ Diêu Diêu đau không nói lên lời. Đây không phải tính cách của cô. Nhưng di chứng cha mẹ anh ly dị lại hiện lên trong đầu cô. Tâm trạng cô rối bời, đặc biệt là không cam rơi trên người cô càng lúc càng nhiều. Cô bỗng nhiên có một ý nghĩ, bây giờ dù có phải cùng chết như vậy với anh, cô cũng bằng lòng.“Vậy anh nhớ em đã nói gì không?” Mặt cô tựa lên ngực anh, trong bóng tối bỗng nhiên trả lời.“Mỗi câu đều nhớ, nhất là yêu anh, thương anh.”Im lặng một lúc lâu, Lộ Diêu Diêu mới lại mở miệng, “Dương Thừa, em không muốn quan tâm đến chuyện đó. Vứt bỏ anh ấy đi! Người mà em không gặp mấy chục năm thì có liên quan gì tới em?”“Hửm?”“Em phải ở bên cạnh anh!”Cô chợt thay đổi khiến anh ngạc nhiên lại vui mừng “Đây mới là bà chủ Lộ mà anh biết.”Anh nâng đầu cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cách mạnh mẽ trong bóng này, gió gào thét, hạt cát vô hình bỗng từ trời rơi xuống.
Hai người họ hôn mãi vẫn chưa chịu kết thúc, cứ như lãng quên cả thế giới bên ngoài. Lục Bạch và Triệu Tín nhìn nhau nháy mắt, Trương Tục cũng rời mắt nhìn sang sa mạc đang chìm trong màn đêm bao la, rộng hôn ấy cuối cùng cũng đã kết thúc, Lộ Diêu Diêu vô cùng hài lòng. Dương Cảnh Thừa đẩy cô ra, nhanh chóng lấy áo khoác trên người mình choàng lên người cô, sau đó đưa mắt nhìn về phía những tên đang nằm dưới đât. Anh đi đến, lấy chân đạp một cước, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bạch và Triệu Tín “Đem bọn họ lên xe!”Triệu Tín và Lục Bạch lập tức đi đến. Ánh mắt của Trương Tục cũng thu lại, đi về nơi Dương Cảnh Thừa và Lộ Diêu đi đến trước mặt cái tên Lão Nhị’, nhấc chân lên lấy đà đạp thật mạnh vào phần bụng dưới của tên đó. Tiếng hét thê lương vang vọng trong bầu trời đêm. Ngay cả Trương Tục đang đi đến, cũng như Triệu Tín và Lục Bạch khi nhìn thấy như thế cũng không khỏi bàng hoàng. Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, chỉ thấy cô tối sầm mặt, cặp mắt tựa như đang bốc lửa, thoáng chốc anh đã biết tên kia chính là người đã khiếm nhã với cô. Ánh mắt anh sắc như kiếm nhìn về phía người nọ, cũng đạp thêm một phát vào nơi đó của hắn ta. Cú này so với cú đạp của Lộ Diêu Diêu phần lực có phần mạnh hơn, tiếng thét thê thảm kia lại tiếp tục rên lên thảm thiết khắp sa mạc, giây kế tiếp, hắn ta chịu không nổi đã ngất đi.“Lão Nhị!”“Lão Nhị!”Tên Đại Ca’ và Lão Tam’ đồng thanh gọi lớn, còn muốn bò dậy, bị Trương Tục đi tới đạp mỗi người một phát, lại té Tín và Lục Bạch thì ngồi xổm xuống nhìn mấy người đó, rồi lấy dây nịt da ra trói tay bọn họ, áp tất cả lên xe.“Còn người này nữa, cũng đưa anh ấy lên xe đi.” Dương Cảnh Thừa đưa mắt nhìn Khâu Vân, rồi nghiêng đầu hỏi Lộ Diêu Diêu “Anh ta là người mà đội cứu viện cần tìm à?”Lộ Diêu Diêu gật Vân nói cảm ơn, rồi tự mình đi theo Triệu Tín lên Tục đi đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, nhìn qua quần áo trên người cô một lượt, hỏi “Diêu Diêu, em không sao chứ?”Lộ Diêu Diêu nhìn Trương Tục cười đáp trả “Không sao ạ. Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh.”“Có chuyện gì?”“Ba người kia đến đây để tìm một vách đá, nghe nói là trên đấy đó bích họa. Em không biết có liên quan đến bức bích họa mà anh đang nghiên cứu không.”“Vách đá? Trong sa mạc cũng có vách đá?” Trương Tục nghi Diêu Diêu cũng chưa từng thấy qua vách đá nào ở sa mạc cả, không biết ba tên kia nghe chuyện này ở đâu. Cô gật đầu “Mấy tên đó nói như vậy. Em nói em biết chỗ đó nên có thể dẫn bọn họ đi, nhờ vậy mới không chịu thiệt.”Trương Tục biết cô nói chịu thiệt’ là gì, anh ta giơ tay lên vén nhẹ vài lọn tóc rơi bên gò má cô, cau mày “Em đi theo làm gì? Sau này đừng có xen vào việc của người khác! Trước kia em đâu có như vậy.”Dương Cảnh Thừa đứng bên cạnh cô híp Diêu Diêu không nhịn được lên tiếng “Ai da, lần này vô tình thôi. Em cũng có cách chuyển nguy hiểm thành an toàn mà.”“Nếu như bọn anh không đến kịp thời thì sao.” Trương Tục xụ mặt.Nếu thế thì chắc chắn em cũng sẽ tự có cách mà. Anh cứ yên tâm.”Sắc mặt của Trương Tục không được tốt Cảnh Thừa lên tiếng “Trương Tục, yên tâm đi, tôi sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ấy đâu.”Trương Tục nhìn về phía Dương Cảnh Thừa. Dương Cảnh Thừa cũng đang nhìn anh ta. Bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau Trương Tục mới đật đầu.“Đội trưởng Dương, chị dâu, hai người định trở về kiểu gì?” Triệu Tín ngồi ở trên ghế tài xế, lớn tiếng đầu tiên Trương tục nghe người khác gọi Diêu Diêu hai từ chị dâu’, mặc dù đã biết quan hệ của hai người họ, nhưng vẫn không khỏi ngơ ngẩn.“Cậu không cần để ý đến bọn tôi. Chở Trương Tục đi.” Dương Cảnh Thừa nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Tục “Anh lên xe trước đi.”Trương Tục gật đầu, xoay người lên đà bị thương, Lộ Diêu Diêu không cưỡi được. Dương Cảnh Thừa một tay dắt dây cương lạc đà, tay còn lại nắm lấy tay Lộ Diêu Diêu, cùng nhau sải bước trong sa mạc. Cô thì cầm đèn pin.“Vừa rồi anh có nghe Triệu Tín gọi em là gì không?” Lộ Diêu Diêu vừa đi vừa hỏi.“Có nghe.”“Anh có nghe thật ư?”“Cậu ta gọi em là chị dâu.”Lộ Diêu Diêu quay đầu nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt của anh ung dung, không có tí gì gọi là kinh ngạc. Cô không nhịn được hỏi “Cảm giác của anh như thế nào? Ý của anh sao?”Dương Cảnh Thừa vẫn nhìn con đường phía trước “Cách xưng hô này cũng không tệ cho lắm.”“Thật hả? Anh cũng đã nghĩ đến chuyện này à?” Cô nghiêm túc nhìn anh, vô tình chân bị Cảnh Thừa lập tức ôm lấy eo cô, dừng bước lại, cuối cùng cũng nhìn cô “Em lo nhìn đường cho kỹ.” Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh bật cười “Cách gọi này là dành cho em, chỉ có em mới hợp với cách gọi này thôi.” Dừng lại một chút, anh cười mỉm “Được chưa?”“Vậy nếu như có một ngày, người anh vô cùng yêu xuất hiện thì sao.” Dáng vẻ của cô nửa thật, nửa giả.“Vậy thì bọn họ không thể gọi em như vậy. Cách gọi đó chỉ dành cho người mà anh yêu thật lòng thôi.”Mặt của Lộ Diêu Diêu liền sa Cảnh Thừa ôm ngang hông cô, lấy tay véo nhẹ vòng eo “Lộ Diêu Diêu, em hỏi thế là có ý gì? Cứ coi là có cái người yêu thật lòng gì đó, hai ta chắc chắn vẫn không thể bên nhau. Đã không bên nhau mà còn quấn lấy nhau làm gì?”Lộ Diêu Diêu mở to mắt nhìn anh “Dương Cảnh Thừa, anh không thể nói gì dễ nghe hơn à?”“Những lời anh nói em quên rồi hay sao?”“Anh nói gì?”“Anh đã nói một lần, em quên. Vậy nếu anh nói thêm lần nữa em cũng sẽ quên. Em nhớ lại xem.”Lộ Diêu Diêu suy nghĩ “Là cái câu đó Em không thay đổi anh cũng sẽ không thay đổi’ à?”Dương Cảnh Thừa ngầm thừa nhận.“Bình thường, anh không nói mấy tỏ tình sao?”“Anh yêu em, yêu em chết đi được, ý em là vậy sao?” Anh buồn cười nhìn cô.“Em cso cảm giác người khác nói câu này sẽ rất cảm động, vậy mà sao đến phiên anh nói thì lại có mùi đến thế nhờ?” Lộ Diêu Diêu có chút không vừa Cảnh Thừa lại véo nhẹ lên eo cô, chỉ cười không trả lời.“Đi thôi.” Một lát sau, anh Diêu Diêu xoay người lại, tiếp tục đi.“Nếu như yêu, thì đều là thật. Phụ nữ các em nghĩ cái gì mà yêu thật lòng’ chẳng có nghĩa gì cả.”Anh bỗng nhiên Diêu Diêu xoay người lại lần nữa nhìn về phía anh, khóe miệng chậm rãi nhoẻn sa mạc đen nhánh, ánh sáng đèn pin chỉ có thể chiếu được một khoảnh rất nhỏ. Hai người cùng nhau chậm rãi sánh bước với lạc đến nơi ở của Lộ Diêu diêu đã là ba giờ sáng. Dương Cảnh Thừa rời đội cứu viện mấy ngày nay, sáng sớm đã có chuyện muốn nói với người trong đội, sau khi hôn tạm biệt Lộ Diêu Diêu thì anh vội vàng trở lại đội cứu viện.*Lộ Diêu Diêu ngủ đến ba giờ chiều. Khi tỉnh dậy, sắc mặt đỏ bừng, cô đã ngủ rất vào khách sạn một lúc, cô vô tình gặp Cổ Lan và Lâm Sung. Cổ Lan tươi cười gọi cô. Lộ Diêu Diêu chỉ ngước lên khẽ gật đầu, cô nàng kia đã vui vẻ nhắc lại “Tôi biết anh kia tên là Trương Tục, là chuyên gia trong ngành nghiên cứu bích họa, giờ tôi sẽ đi tìm anh ấy.”“Lan Lan, bộ cậu quên là vì anh ta mà bọn mình mới không thể vào hang động sao?” Lâm Sung nhắc nhở cô.“Vậy thì đã sao chứ? Tớ thật sự muốn học hỏi thêm từ anh ấy, thật hơn cả vàng.” Cổ Lan nhìn Lâm Sung, đôi mắt trong vắt chứa đầy thành vui vẻ khó lường này không khỏi khiến cho Lộ Diêu Diêu nhìn Cổ Lan lâu hơn chút. Cô biết mỗi khi Trương Tục nghiên cứu bích họa, đều không thích bị làm phiền, chẳng biết rằng anh ấy có để ý đến sự hiện diện của Cổ Lan không nữa. Cô cẩn thận quan sát cô gái trước mặt, xấp xỉ tuổi mình, mắt to sáng ngời, nhìn chung cũng là một người đẹp.“Bà chủ Lộ, hôm bữa cảm ơn cô vì đã cứu tôi. Bọn tôi đi trước nhé.”Bị giọng nói của Cổ Lan kéo suy nghĩ về. Cô cười mỉm “Được.”Lúc xử lý công việc trong khách sạn xong, bên ngoài nắng đã bớt đi cái gay gắt. Lộ Diêu Diêu đến bệnh viện thăm Tề Tư Tần. Sau đó, cô gọi điện thoại cho Dương Cảnh Thừa, bảo rằng cô muốn đến đội cứu viện tìm hay anh cũng muốn gặp cô. Lộ Diêu Diêu nhanh chóng chạy xe máy về hướng của đội cứu đến nơi, cô thấy mọi người trong đội đang đứng cạnh con đập, nơi có chiếc xe đang đậu. Tất cả mọi người đều xếp thành một hàng, đứng nghiêm túc. Dương Cảnh Thừa đang ở trước mặt bọn họ nói là đang họp. Lộ Diêu Diêu khẽ cười. Dương Cảnh Thừa cảm giác có người, quay đầu nhìn về phía cô. Khi mắt cả hai chạm nhau, ánh mắt cô càng thêm quyến rũ. Còn anh cứ như không có gì xảy ra quay đầu trở lại, nghiêm trang nhìn các đội viên tiếp tục đứng đó đợi vài phút, khi Dương Cảnh Thừa họp hành xong xuôi, bảo rằng mọi người có thể giải tán. Lộ Diêu Diêu đi về phía anh. Triệu Tín nhìn thấy cô, gọi to hai từ chị dâu’, Lục Bạch cũng chào hỏi một tiếng, những đội viên khác cũng cười phụ họa theo sau. Tâm trạng của cô lúc này tốt vô cùng, đi đến bên cạnh rồi khoác tay lên cánh tay Dương Cảnh cúi đầu nhìn, rồi cứ để cô khoác lên tay mình.“Lên lầu nào.” Anh nói với đến phòng Dương Cảnh Thừa, Lộ Diêu Diêu ngồi xuống ghê sofa, ngước đầu nhìn người đàn ông của mình tiến vào sau, nhướng mày “Anh cũng nhớ em à?”Dương Cảnh Thừa đưa tay vào trong túi quần, lấy ra một vật đưa cô “Là chuyện quan trọng.”Thứ anh đưa là một thỏi son. Lộ Diêu Diêu nhận lấy, xé vỏ mở nắp ra nhìn một cái, một màu đỏ thẫm, kế tiếp cô ngửi thử, rồi nhoẻn miệng “Anh mua à?”“Ừa, em thấy sao?”“Em không biết nữa.”Dương Cảnh Thừa cau mày “Em không thích sao?”Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn anh, lộ ra nụ cuòi giống như hồ ly vậy “Phải thoa lên mới biết thế nào. Anh thoa lên cho em đi.”Cô đưa tay ra, đưa thỏi son cho Cảnh Thừa nhìn cô vài giây, xoay người đóng cửa phòng, lúc này anh mới vòng trở lại nhận lấy thỏi son, nhìn môi của cô, nhạt nhẽo nói “Không phải em đã có son trên môi rồi sao?”“Son môi này lau rất dễ.” Cô tìm trên người mình ra một tờ giấy, lấy nó lau lên đôi môi, màu son tím rượu đã được lau sạch hoàn toàn. Rồi cô ngước lên nhìn anh lần nữa, ngước cằm lên “Làm đi anh.”Dương Cảnh Thừa bật cười, cúi người xuống, một tay nâng cằm cô, tay còn lại cầm thỏi son thoa nhẹ lên môi Diêu Diêu nhìn thấy khuôn mặt anh tú của anh gần ngay gang tấc, trong mắt chứa chan hạnh thoa vài lần, rồi thẳng lưng lên quan sát môi cô, nhìn vài giây, lại cúi đầu tiếp tục thoa, được vài lần, lại thẳng lưng quan sát, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, sau cùng mới nói “Đẹp lắm.”“Anh thoa xong chưa?” Lộ Diêu Diêu híp mắt cười nhìn anh.“Ừa, để anh tìm gương cho em nhìn thử.”“Đợi em xíu.”Lộ Diêu Diêu gọi với lại. Anh dừng bước. Cô kéo lấy tay anh “Anh lại đây, cũng có thể soi qua mắt mà. Em nhìn mắt anh sẽ biết thôi.”“Em nhiều trò gớm!” Dương Cảnh Thừa nói, nhưng vẫn đến trước mặt cô.“Anh cúi xuống tí.” Cô lại kéo ngón tay Cảnh Thừa cúi người xuống. Hai tay Lộ Diêu Diêu choàng qua cổ anh, cách khuôn mặt kia rất gần. Cô nhìn thẳng vào mắt Dương Cảnh Thừa, trong mắt anh là một đôi môi màu đỏ như lửa vô cùng hấp chợt cô hôn lên mặt anh, khiến mặt anh vô tình có một dấu son đo Cảnh Thừa liền giơ tay lên tay cô di chuyển đến trước ngực người đối diện, dùng sức kéo nút áo thật mạnh, cái nút kia không chịu nổi đã đứt. Bàn tay không an phận của cô lập tức len vào mắt đầy sự quyến rũ của cô nhìn anh “Sao anh lại khóa cửa? Chẳng lẽ, anh muốn mỗi chỗ trên người anh đều lưu lại dấu hôn của em sao?”
Lộ Diêu Diêu chỉ rời bệnh viện nhanh hơn Dương Cảnh Thừa một tí, lại còn chạy xe máy, anh đã sớm nhìn thấy bóng dáng của cô. Chiếc xe nhanh chóng vượt qua, đầu xe lách sang một bên, dừng lại, chặn đường. Điều này khiến cô không thể không dừng ngẩng đầu, anh cũng đưa mắt nhìn sang.“Để xe máy em lên nóc xe đi.” Anh nói. Vừa dứt lời, anh bèn mở cửa, xuống Diêu Diêu xuống xe máy. Dương Cảnh Thừa đặt chiếc xe gắn máy của cô lên nóc xe mình xong, quay đầu nhìn cô “Lên xe đi em.”Hai người lên xe, Dương Cảnh Thừa lái xe chạy về hướng quán ăn tối hôm trước bọn họ định đi.“ Em đã điều tra được nguyên nhân chuyện lều của khách sạn bị hư là do Tiết Huệ rồi ư?” Dương Cảnh Thừa vừa lái xe vừa Diêu Diêu kể lại cho anh nghe những chuyện mà Tề An Thành đã nói với Cảnh Thừa suy nghĩ một lúc rồi nói “Chuyện này chắc đội trưởng Lý cũng không biết.”Lộ Diêu Diêu không có ý kiến gì, cô không hề có ấn tượng tốt với Lý Chí Long. Có điều bữa đó nghe anh kể chuyện Lý Chí Long có ơn với anh. Bây giờ ông ấy cũng đã gần đất xa trời, cho nên cô không muốn nói thêm những chuyện liên quan tới cái tên này. Hơn nữa, sau khi cô tát Tiết Huệ hai cái cũng đã hết giận.“Tối hôm qua anh về lúc nào thế?” Bởi vì tối qua đội cứu viện phải đi cứu người, làm buổi tối lãng mạn của cô và anh bị cắt đứt giữa chừng.“Lúc trời gần sáng.”Lộ Diêu Diêu nói “Anh vất vả như vậy, làm em cảm thấy rất đau lòng.”Dương Cảnh Thừa nhìn cô một cái, khẽ cười. “Khách sạn sao rồi? Lúc cắm trại, em phải chú ý an toàn.”Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Vẫn có khách hàng muốn cắm trại. Tụi em sẽ chú ý đến vấn đề an toàn của khách hàng nhiều hơn.”Hai người trò chuyện dọc đường đi, rất nhanh đã tới quán ăn. Bọn họ tìm góc yên tĩnh nhất ngồi xuống, Dương Cảnh Thừa cầm thực đơn, hỏi cô thích ăn gì.“Vậy anh phải nhớ những món mà em thích ăn đấy.” Lộ Diêu Diêu cười nói “Em thích ăn món thỏ cay, thỏ xào lăn, thỏ kho tàu, thỏ hấp, thỏ nướng, thỏ hầm, thỏ nướng vỉ, thỏ hầm cách thủy.”Dương Cảnh Thừa nhịn không được cười “Đều là thỏ à?”“Đúng vậy. Em thích ăn thịt thỏ.”Mà tối hôm qua lại không có chút thịt thỏ nào. Dương Cảnh Thừa nhìn lướt qua thực đơn, cô nói nhiều món thỏ như vậy, thực đơn lại chỉ có món thỏ kho tàu. Vì thế, anh gọi món thỏ kho tàu, lại thêm vài món phục vụ đi tới nhìn những món đã gọi, xin lỗi nói “Đội trưởng Dương, chỗ chúng tôi đã hết thịt thỏ rồi.”Dương Cảnh Thừa nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, “Em muốn đổi sang món gì khác không?”Lộ Diêu Diêu đã sớm đoán được, cô gật đầu, “Vậy đổi thành món dê nướng cũng được.”Chờ người phục vụ rời, Lộ Diêu Diêu thở dài “Ở đây rất ít thịt thỏ nên hiếm khi ăn được. Nhiều cách ăn như vậy nhưng vẫn bình thường cũng chỉ có thể mơ về nó thôi.”“Em muốn ăn lắm à?” Dương Cảnh Thừa hỏi cô.“Muốn chứ. Rất rất lâu rồi em chưa được ăn nó đó.”“Hai ngày nữa anh mời em.”“Ở chỗ này, ngay cả thỏ rừng cũng không có.” Lộ Diêu Diêu nói.“Tóm lại em sẽ được ăn.”“Được rồi, chờ thịt thỏ của anh.”Hai người cơm nước xong, rời khỏi quán, Lộ Diêu Diêu bỗng nhiên nghe hai giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại, có một đôi nam nữ xa lạ đang ngồi ở bàn gần cửa sổ.“Á, người đẹp! Anh Sung, nhìn kìa! Là cái chị xinh đẹp ở rừng hồ dương hôm qua!” người phụ nữ vô cùng vui mừng nói với người đàn ông ngồi đối diện.“Cứ nghe em nói về việc này suốt, có đẹp thật không đấy?” Người đàn ông không để bụng xoay đầu, sau đó sửng người đó cách Lộ Diêu Diêu chỉ có vài mét, lúc nói chuyện giọng cũng rất nhỏ, nhưng Lộ Diêu Diêu vẫn nghe được. Cô biết đây là hai người cô đã gặp hôm qua lúc hoàng hôn ở rừng hồ dương. Hơn nữa bọn họ là người nghiên cứu bích họa. Cô cũng không quan tâm lắm, xoay người thì phát hiện Dương Cảnh Thừa đèn đứng đằng trước chờ, cô liền nhanh chân đuổi theo.“Đêm nay anh có về đội không?” cô quàng tay anh, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh.“Có.”“Ồ.” Nụ cười của Lộ Diêu Diêu lập tức giảm vài phần.“Anh đưa em về.”*Lộ Diêu Diêu đi gặp Trương Tục. Hiếm khi Trương Tục rời khỏi căn phòng nhỏ kia, phần lớn ở trong thư phòng vẽ được tiếng bước chân anh ta cũng không ngẩng đầu. Lộ Diêu Diêu rón rén đi đến trước mặt anh ta, thò đầu qua xem bức tranh trên lát sau, Trương Tục gác bút, cười với cô “Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?”“Cũng không tệ lắm. Không cần hỏi cũng biết gần đây anh vẫn luôn nghịch mấy bức tranh tranh này chứ gì. Trương Tục, mấy thứ này có tốt đến vậy sao?”“Bích hoạ là một loại báu vật của văn hóa Trung Hoa, nói đến chiều tốt của tụi nó, đương nhiên là có rất nhiều rất nhiều, ví dụ như…”Lộ Diêu Diêu lập tức ngăn cản anh ta, “Dừng dừng, em không có hứng thú với bích họa.”Trương Tục cười, không miễn cưỡng cô, “Còn năm cái móng tay nữa thôi, vẽ xong chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”“Được.” Lộ Diêu Diêu ngồi xuống ghế, nhìn anh ta cầm bút lên bắt đầu vẽ, nhịn không được hỏi “Năm cái móng tay vẽ bao lâu thì xong?”“Nửa tiếng.”Lộ Diêu Diêu nhíu mày, “Em thấy hơi hối hận vì phải ngồi đợi anh rồi.”“Có chút thời gian vậy mà cũng chờ không được?” Trương Tục ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.“Mau vẽ đi, em chờ anh.” Lộ Diêu Diêu nhìn bút vẽ và tuýp màu trên bàn, bỗng nhiên có một ý tưởng. Cô đứng dậy, lại đi đến trước mặt Trương Tục, tìm tờ giấy trải lên trên bàn, lấy một chiếc bút vẽ chấm thuốc màu rồi vẽ lên Tục đưa mắt nhìn qua, không để ý đến cô nữa, tiếp tục tiếng sau, Trương Tục vẽ xong, buông bút, thấy Lộ Diêu Diêu còn đang vẽ, nhìn thoáng qua, cười nói “Em đang vẽ gì đấy?”Lộ Diêu Diêu buông bút, hỏi anh “Anh không nhìn ra được à?”“Ừm, là một người. Không phải là anh chứ?”Lộ Diêu Diêu nói “Không phải anh, là Cảnh Thừa.”Trương Tục sửng sốt, lại cười nói “Không giống chút nào.”“Chậc, khó vẽ thật đấy.” Lộ Diêu Diêu vò giấy thành một cục, ném vào thùng rác, “Trương Tục, chúng ta đi được chưa?”“Đi thôi.”*Trương Tục nói là đi dạo, ấy vậy mà lại đi đến một hang động cách sa mạc 20km. Lộ Diêu Diêu từng đến đây với Trương Tục rất nhiều lần, thế nên cũng rất quen thuộc với nơi này. Trong hang đá có rất nhiều bích hoạ, không ít hình đã bị phai màu.“Haiz, màu bị phai đi không ít.” Trương Tục thở dài nhìn những bích Diêu Diêu nói “Anh vẫn có thể sửa nó mà.”“Ừm, anh còn đang xin phép.”Lộ Diêu Diêu và Trương Tục tiếp tục đi vào những hang động khác. Ở đây tổng cộng có mười tám hang động, trong mỗi hang động đều có rất nhiều bích hoạ.“Ôi, ở đây có thật nhiều bích họa!”Sau khi đi vào một hang động, Lộ Diêu Diêu lại nghe thấy giọng nói của cô gái ở rừng hồ dương hôm Trương Tục lại nhíu mi, bước nhanh về phía bên kia. Lộ Diêu Diêu thấy có một quần sáng màu vàng chiếu đi chiếu lại cũng nhíu mi, theo Trương Tục đi qua. Chỉ thấy cách cánh cửa rộng hai mét, có một nam một nữ đang đứng ở đó, quay mặt về phía vách đá. Trong tay người phụ nữ cầm một cái đèn pin, hai người đó chính là hai người ở rừng hồ hương hôm Tục đi đến bên cạnh người phụ nữ rồi giật lấy đèn pin, tắt đèn, trầm giọng nói “ ở đây không được bật đèn pin! Không được bật di động! Sao hai người vào đây được? Mau ra ngoài đi!”“Đương nhiên là vào bằng thủ tục chính quy!” người phụ nữ nói.“Vậy bọn họ không cảnh báo cô là ở đây không được có ánh sáng à?”“Tôi biết chứ, tôi là người nghiên cứu bích họa, đương nhiên biết! Chỉ là ở đây ánh sáng quá mờ, một chút ánh sáng cũng không có nên không thể nhìn thấy được!”“Cô nghiên cứu bích hoạ?” Trương Tục hừ một tiếng, “Nghiên cứu bích hoạ nhưng lại phạm phải sai lầm này thì không thể tha thứ được! Mau ra ngoài nhanh đi! Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”“Tôi chỉ bật đèn để xem từng cái một thôi, ở đây tối quá, không thấy gì cả. Này, anh trả lại đèn pin cho tôi đi!” Cô gái kia la lên.“Đúng vậy, xin anh trả đèn pin lại đi. Chúng tôi xem một tí là đi ngay mà.” Người đàn ông đứng cạnh nói.“Diêu Diêu, chúng ta đi.” Trương Tục cầm đèn pin, xoay người rời Diêu Diêu thấy tay chân của cô gái hoảng loạn, anh chàng bên cạnh vội vàng đỡ lấy cô khi Lộ Diêu Diêu và Trương Tục cùng nhau rời khỏi hang động, hai người kia cũng ra đến nơi. Lúc họ nhìn thấy Lộ Diêu Diêu thì lắp bắp kinh hãi “Là cô sao?”“Em với họ có quen nhau à?” Trương Tục hỏi Lộ Diêu Diêu Diêu lắc đầu “Không quen.”“Tôi đã gọi bảo vệ, hai người đi với họ đi!” Trương Tục nói với hai người lúc nói chuyện, hai bảo vệ đã tới. Đôi nam nữ nhíu mày, bị mời giờ, Trương Tục chuẩn bị trở về. Sau khi lên xe, Lộ Diêu Diêu nói “Cô gái ban nãy chắc là mắc chứng quáng gà.”Trương Tục nói tiếp “Mặc kệ cô ta bị bệnh gì, phá hủy bích hoạ thì không thể tha thứ được.”Lộ Diêu Diêu biết tấm lòng yêu thương cuồng nhiệt của Trương Tục với bích hoạ. Cô dựa vào lưng ghế, nói “Đi thôi, trở về, mới đi có tí thôi mà em đã thấy mệt rồi.”“Anh thấy em hơi mệt đấy, em chỉ có một mình thì nên chăm sóc bản thân tốt.” Trương Tục nói. Dừng một chút, lại nói “À nhầm, em bây giờ không phải chỉ có một mình.”“Hai người bên nhau, có đôi khi càng mệt hơn. Sau này yêu đi rồi anh sẽ biết.” Lộ Diêu Diêu híp mắt mỉm Tục đoán được là chuyện gì, liếc cô một cái, câm nín không trả lời được. Sau một lúc lâu mới hỏi “Anh ta đối với em có tốt không?”“Cũng được.”Trương Tục lập tức đoán ra “Em rất yêu anh ta, nhưng anh ta không đủ yêu em.”Lộ Diêu Diêu nói “Đúng vậy.”Trương Tục liền nhíu Diêu Diêu cười nói “Nhưng em sẽ khiến cho anh ấy yêu em đến tận xương tận tủy.”“Tận xương tận tủy?” Trương Tục cười khúc khích, “Sao em lại so sánh lạ thế?”Lộ Diêu Diêu cười “Nghĩa là yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu đến chết.”Trương Tục gật đầu.“Trương Tục, em ngủ một chút, bao giờ đến nơi thì gọi em. À, đúng rồi, đến chỗ tòa nhà của đội cứu viện thì hẵng gọi em.” Lộ Diêu Diêu nhắm mắt lại.*“Diêu Diêu, đến rồi.” Xe chạy đến chỗ tòa nhà của đội cứu viện, Trương Tục dừng xe, kêu Lộ Diêu Diêu Diêu lập tức mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại nhìn Trương Tục, cười hì hì nói “Em xuống chỗ này nha.”Nói xong liền kéo cửa ra xuống xe, hạnh phúc chạy Tục nhìn theo bóng dáng của cô, rồi lái xe rời mà Dương Cảnh Thừa lại không ở đây, có điều cửa phòng lại không khóa. Triệu Tín nói cho cô biết hôm nay Dương Cảnh Thừa đi tiễn Lý Chí Long. Cô kinh ngạc “Tiễn Lý Chí Long?”Triệu Tín gật đầu, “Hôm nay đội trưởng Lý rời khỏi sa mạc. Tiết Huệ cũng rời đi cùng.”Vậy là hai người đó đều cuộc bọn họ cũng đi phòng Cảnh Thừa không khóa, Lộ Diêu Diêu đẩy cửa đi vào, ngồi trên ghế chờ anh Diêu Diêu ngồi được hồi lâu thì đôi mắt cũng dần lim dim, cô đứng dậy leo lên giường của Dương Cảnh Thừa nằm Dương Cảnh Thừa trở về, nhìn thấy người đang nằm trên giường, chậm rãi bước đến.“Em đến đây từ bao giờ thế?” Dương Cảnh Thừa khẽ cười. Lúc anh trở về, các đội viên đều ở đây, nhưng không một ai nói với anh rằng cô cũng ở Diêu Diêu vừa tỉnh ngủ, mở to mắt. Đôi tay lập tức quàng vào cổ anh “Cục cưng, anh đã trở lại?”“Em ngủ bao lâu rồi?”“Em cũng không biết nữa. Trời tối rồi à?”“Ừm.”“Vậy chẳng phải đêm nay em chỉ có thể ngủ ở đây thôi sao?”“Nhiều người như vậy, em không thấy xấu hổ à?”Lộ Diêu Diêu không cho là đúng, “Có gì đâu mà xấu hổ? Đóng cửa lại thì chẳng ai biết đâu.”Dương Cảnh Thừa nhìn cô“ Em dậy đi, anh tắm cái đã rồi mình cùng nhau ra ngoài tìm gì đó để ăn.”“Ừa, anh đi đi. Chờ anh tắm xong em sẽ dậy.”Dương Cảnh Thừa lười quản cô, ôm quần áo vào phòng vừa đi, Lộ Diêu Diêu lại nghe được giọng của Triệu Tín “Đội trưởng Dương, bọn em ra ngoài ăn gì đó, có cần chờ hai người không?”Dương Cảnh Thừa nói “Khỏi cần chờ.”“Vậy bọn em đi trước.”Lộ Diêu Diêu nghe được tiếng bọn Triệu Tín xuống lầu. Cô lăn vài vòng, bỗng nhiên bật dậy, bước xuống mở cửa nhìn xuống dưới lầu, Triệu Tín, Lục Bạch, Giang Tây, Hạo Nhiên, Đại Binh bọn họ đều đi hết rồi. Khóe môi cô cong lên, đi về phía phòng tắm. Vừa tới trước cửa phòng tắm thì nghe được tiếng nước chảy. Cô theo tiếng nước đi tới cạnh phòng, hắng giọng một tiếng, sau đó gõ Cảnh Thừa mở cửa kéo cô vào, “Em tới làm gì?”Ánh mắt cô đảo qua đảo lại trên người anh, cười đầy gian manh “Em chỉ muốn đến nói cho anh biết là mọi người đều đi hết cả rồi.”
đội trưởng cùng nhau nói chuyện yêu đương đi